“Ngươi… ngươi… ngươi lại dám đánh bản quan?”
Gia Cát Đài sau khi ổn định thân hình, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Tạ Nguy Lâu, thần sắc vô cùng phẫn nộ.
Tạ Nguy Lâu sắc mặt trầm xuống: “To gan Gia Cát Đài, ta là thế tử Trấn Tây Hầu, cũng là Đề ty Thiên Quyền Tư, ngươi dám động thủ với ta, hại ta tính mạng, quả thật tội ác tày trời. Bản thế tử nhất định phải tra xét ngươi thật kỹ, xem ngươi có chỗ nào làm quan bất chính hay không. Nếu có, đến lúc đó nhất định phải lôi ngươi đến Thiên Quyền Tư uống trà!”
Khí thế của Tạ Nguy Lâu trực tiếp khiến Gia Cát Đài ngây người, cái quái gì thế này, rốt cuộc ai mới là kẻ ác? Ai mới là người bị đánh? Nhưng gã rất nhanh đã phản ứng lại, giận dữ nhìn Tạ Nguy Lâu nói: “Kẻ cuồng vọng! Ngươi chỉ là một Đề ty Thiên Quyền Tư nhỏ bé, còn dám tra xét bản quan sao?”